Thứ Năm, 30 tháng 7, 2009

Du Tử Ngâm

DU TỬ NGÂM

Từ mẫu thủ trung tuyến,
Du tử thân thượng y.
Lâm hành mật mật phùng,
Ý khủng trì trì quy.
Thùy ngôn thốn thảo tâm,
Báo đắc tam xuân huy.
Mạnh Giao. (751-815)


nghĩa:
NGÂM KHÚC cho người CON ÐI XA

Mẹ hiền cầm sợi chỉ trên tay,
Người con sắp đi xa khoác lên mình tấm áo.
Gấn đến ngày đi, mẹ khâu thật kỹ,
Ý mẹ e rằng con đi lâu lắm mới quay về.
Ai nói được rằng tấc lòng của cỏ,
Ðền bù nổi ba xuân nắng ấm?



Thơ:

Mẹ hiền se chỉ trong tay
khâu con tấm áo đợi ngày đi xa
sợ con lâu biệt xa nhà
mẹ may thật kỹ áo tha phương này
hỏi lòng tấc cỏ non đây
ơn nào đáp nổi ba mùa nắng xuân



Riêng tặng hai anh CTL & KL

.

Tue Jul 28, 2009 10:02 pm

Thứ Sáu, 24 tháng 7, 2009

Giấc Mơ một Loài Ngựa



từ buổi xa người dắt bóng đi
vạt áo đề thơ chẳng hạn kỳ
hồng nhan tri kỷ mờ quan tái
đường ngậm ngùi xa bóng đổ dài

qua rồi mấy thuở mơ khanh tướng
đường mãi còn xa thêm xác xơ
thơ văn một thời bong bóng nước
còn chăng tri kỷ vẫn trông chờ?

cũng có lúc, mơ về bến cũ
thả hồn thơ mộng giữa văn chương
được uống ân tình say chất ngất
mới đấy mà như đã hoang đường

mỗi dậm đường đi mây hờn dỗi
những ngã ba đời nắng băn khoăn
ngoảnh lại đường về mưa chắn lối
tri kỷ, em còn đó hay chăng ?

từ buổi xa người đưối cơn mê
đêm nay để bóng dắt đưa về
đọc bài thơ cũ trên vạt áo
xót một niềm đau lỡ bội thề

ta về cờ rũ trơ manh giáp
bãi chiến trần gian nét u hoài
hành trang sót lại tình tri kỷ
bụi lấm thơ người thương ý ai


.

Thứ Năm, 16 tháng 7, 2009

Xe Đưa Xa cõi Bụi Hồng

Ly


Yên một cõi vô thường một cõi
Giấc vô ưu giũ sạch bụi trần
Nghìn năm sau vẫn tình phụ tử
Thu đông về cõi nhớ bâng khuâng


Cõi Vĩnh Hằng

Giáo đường nguyện xác chiều nay
hồi chuông vĩnh biệt lung lay linh hồn
câu kinh dìu đến tử môn
những lời thương tiếc có chôn xuống mồ?

Ven đường lá gió đùa nô
một thời áo trắng điểm tô sân trường
bóng ngày xếp lại dư hương
còn đâu một thuở lược gương trâm cài

Xe ma siết chặt quan tài
người đi tràng hạt bi ai khấn nguyền
đưa người lên cõi thiên tiên
hay ru vào giấc cô miên vĩnh hằng ?

Đất hoa rơi
cát đá lăn
phủ lên mồ lạnh cách ngăn trần đời
sầu như lắng đọng im hơi
chợt đâu vang tiếng "MẸ ƠI !" não nùng



Đưa Em Về Chốn Tuyền Đài

Run tay nhấn nút...thở dài
Đưa em xuống chốn tuyền đài...vậy sao!
Hôm kia còn thắm má đào
mà nay lửa gói em vào muôn thu

Yêu thương, ân oán, hận thù
em mang về nẻo mịt mù khói hương
sao không đem cả tiếc thương
để ngày thương tiếc đêm trường luyến lưu

lời kinh cầu nguyện vô ưu
cỗ quan theo gót tì khưu dưới chiều
nam mô tiếp dẫn ...tiêu diêu
em hiền diệu thế cầu siêu làm gì

bao người mắt lệ trào mi
buồn lây lên bóng tà huy ngậm ngùi
tiếc thương biết thuở nào nguôi
giờ đây lẻ bóng ngược xuôi khắp đường

ngủ đi em!
giấc bình thường !


Chập Chờn

Hôm nay trời nhạt mây xanh
nắng hanh nghìn giọt xuyên cành hôn em
Ơ kìa ! ta hãy nhìn xem
hai hàng cây cũng mừng em cúi chào
xe đi hàng thẳng lên cao
đưa em mấy dặm lối vào đầy hoa
lòng em vui thật anh à !
đến nay mới thấy thiết tha yêu đời
bỗng nhiên hồn lại chơi vơi
tìm anh đâu đấy khi dời cỗ quan
tiếng người thương tiếc khóc than
sao anh thầm lặng dưới tàng cây khô
hoa rơi trăm cánh xuống mồ
hồn em nhẹ hẫng hư vô bủa về
chập chờn trước cõi u mê
nhìn anh quay gót chân về tội ghê !


Ngàn Thu

Tin về "an giấc nghìn thu"
Từ đây cỏ mộ sẽ ru giấc chàng ...!
Khăn tang lặng đứng hai hàng
Nhìn theo linh cữu bàng hoàng lệ tuôn
Huyệt kia chờ lấp nỗi buồn
Mộ bia nằm sẳn đợi muôn thu về
Trẻ thơ sờ ảnh mân mê
Ghi giòng vĩnh biệt, dưới đề "tiếc thương"
Hôm qua còn ấm chăn giường
Hôm nay mộ lạnh âm dương hãi hùng
Một đời gian khổ lao lung
Mai xương rã mục lạnh lùng tha ma
Cà sa tụng niệm ngân nga
Xen lời "lâm tử Đức-Bà", ban ơn !
Tiếng ai nức nở từng cơn
Lệ thương pha với lệ hờn đắng cay
Vòng hoa phúng điếu thương vay
Hỏi người dương thế, có thay cho lòng ?
Buồn theo hương khói lên không
Sầu theo gió lạnh cô phòng mình ai
Đường đưa người xuống tuyền đài
là dây vừa thả quan tài thế ư ! ?
Người đi để lại ưu tư
Trầu cau hết nghiã kể từ hôm nay
Tay xua đất xuống huyệt này
Giã từ những lúc đêm ngày có nhau
Tà dương chẳng muốn thêm sầu
Nhưng chiều đã phủ một màu tang thương!

Cô Phụ

Trưa vàng vọt, nắng ly tan
đưa anh lần cuối ngỡ ngàng như mơ
Duyên em chưa trọn ý thơ
vẫn còn như thuở tình cờ yêu nhau

Nay khăn tang, vấn lên đầu
vòng hoa tàn nhẫn, khoe màu vây anh
Người buồn, thương khóc chung quanh
em cầm lệ nhõ để dành đêm nay

đêm nay sẽ thức chong đèn
một mình em khóc làm quen đoạn trường
Hơi anh còn ấm chăn giường
nỡ đành thiêu cháy theo sương khói mờ

Vòng tay bé nhỏ con thơ
chưa dài đủ để ôm bờ vai cha
Từ đây mỗi lúc trăng tà
mình em cô quạnh xót xa ê chề

Ước gì anh chỉ hôn mê
ngày mai tỉnh dậy quay về bên em
Thôi còn trang điểm ai xem
biết chăng cô phụ có thèm ái ân?

Lệ thương hai mắt thâm quầng
mà lòng hờn dỗi như lần ghét anh
Chiều buông, ngày nát tan tành
em ngồi thêm nữa khiến anh não nề

Đêm nay nức nở trong mê
hồn anh chưa vội... hãy về dỗ em

Đưa Con

nàng đi sau đứa con khờ
bàng hoàng như thể cơn mơ chập chờn
không gian chùng xuống cô đơn
thời gian nhắc nhở về hờn cao xanh
mười lăm năm mộng tan tành
công lao dưỡng dục nay đành bỏ đi
cũng tim đang ấm dậy thì
máu hồng kẻ xuống lối đì vệt dài
nàng đi theo cỗ quan tài
tay ôm kỷ niệm bi ai lạ thường

Thấm Vào Thiên Thu

Mồ ai hiu quạnh thế này
cỏ mây hoa dại mọc đầy thạch bia
Hỏi người dưới đáy mộ kia
xuân còn hoa mộng sao lìa thế gian
Hay buồn vì chuyện trái ngang
tình duyên đôi ngả bẽ bàng phải chăng?
Chiều hoang mộ huyệt mây giăng
sầu đây cô quạnh aó khăn thuở nào
Trăm năm người cũng hư hao
lệ này nhỏ xuống thấm vào thiên thu

Rêu Phong Mộ Phần

Em gọi mưa về làm rêu phủ lối đi
Em giăng mưa bụi cho anh lỡ xuân thì
Rồi mang sương khói nhuộm đầu anh bạc trắng
Em rủ nắng về anh chưa kịp ăn năn

Ðường em đi gót mòn quên thơ ấu
Lối anh về chân giẫm nát đời nhau
tình chớm nở đưa người về thiên cổ
mang đợi chờ thao thức dưới mộ sâu

Anh đã gọi bao mùa cho nắng xuống
Làm ấm mồ em sao bia đá còn buồn
Hay tận đáy mồ ướt đẫm giòng lệ tuôn?
cho dương thế tình ta buồn muôn thuở?


Khuya

Nhành cây
lần hạt sương khuya
Côn trùng
tụng niệm
chia lìa nhân gian

Dư âm
thú lạc trên ngàn
Trầm hương
thoang thoảng
bên giàn hoa leo

Giây thừng
một sợi
ai treo
Mỹ nhân
nhón gót
rồi gieo hình hài

Nhành cây
lần chuỗi
sương mai
Côn trùng
còn niệm
một vài câu kinh


Tình Sầu Đại Mạc

Vó ngựa
về đâu
sầu đại mạc
Dặm ngàn
xơ xác
gót phiêu du
Lối xưa
tình sử
mịt mù
Đường về
cổ tích
hoang vu bạt ngàn

Lang thang
bóng ngựa
sầu lạc lối
Kỵ mã
gục đầu
nhớ xa xôi
Thảo nguyên
cỏ mượt
lên đồi
Hoang liêu
đại mạc
cách đôi
nhân tình

Chỉ còn
mấy dặm phù sinh
Người trên lưng ngựa ...
gục mình xuôi tay !



Thương Nhớ Cha

Chiếc xe ma đưa cha vào nghĩa địa
một kiếp người trên phiến đá mộ bia
hôm chia lìa đất trời buồn hiu hắt
con lên năm đùa với giấy vàng bay

Sáng hôm sau chờ cha đưa đi học
Xe đạp buồn dựng trong xó nhà sau
giờ tan lớp vì sao! cha không đón
trên lối mòn nay chỉ một mình con

con lớn lên với cuộc sống hoang đàng
không có cha con là “thằng mất dạy”
hình bóng cha trong đầu con mang máng:
bia đá mòn mẽ cạnh nơi nghĩa trang

rồi con cũng nhà lầu xe cộ mới
nhưng hôm nay chợt nhớ thuở thiếu thờI
con đạp xe đến trường chờ con trẻ
lối mòn xưa vừa thêm bóng cha con


Mồ, Rêu Phong và Anh

Em gọi mưa về làm rêu phủ lối đi
Em giăng mưa bụi cho anh lỡ xuân thì
Rồi mang sương khói nhuộm đầu anh bạc trắng
Em rủ nắng về anh chưa kịp ăn năn

Ðường em đi gót mòn chân rĩ máu
Lối anh về trơn trợt khó đi mau
Lúc gặp nhau tình ta thành ký ức
Em đợi chờ thao thức dưới mộ sâu

Anh đã gọi bao mùa cho nắng xuống
Làm ấm mồ em sao bia đá còn buồn
Hay cơn mưa lòng vẫn nhỏ giọt lệ tuôn?
Và trong ký ức tình mãi buồn muôn thuở?