Đọng Lại Nơi Đây
Đôi mắt em đọng buồn nơi góc phố
ánh nhìn xưa còn giấu lại duới chân tường
vệt nắng năm nào vương trên tóc
đang theo cỏ mọc chạy lên đồi
giọt mưa buồn lăn trên khóe môi
xa xôi rồi một lần em nhỏ lệ
em ở phương nào xa lắm không ?
tim em thoáng vọng ở nơi này
hai hàng cây nghiêng mình như mong ngóng
chút mộng lòng em còn giữ hay không?
Đời anh dù mãi tung-hoành
em là tâm-điểm bên mành thướt tha
song-song vô-cực cách xa
lòng anh tiệm-cận trăng tà mây lam
tích-phân từng đoạn về Nam
tìm em để ngộ đạo-hàm kỳ duyên
bình-phương hai chốn hảo huyền
cũng vì căn-số lỡ duyên tơ hồng
mong em độ lượng-giác không
thương anh trung-trực mở lòng vị tha
Dấu Chân Xưa
Đường xưa còn đậm dấu chân chim
gót hồng thơ mộng biết đâu tìm
tìm trong ký ức thời niên thiếu
chỉ thấy trong chiều áo ai bay
Gánh Sầu về Thiên Cổ
Anh đi từ thiên cổ
qua bến bờ thiên thu
quanh khắp vòng vũ trụ
chỉ thấy một niềm vui
bị cột dưới chân người
lòng chán chường rã rượi
hy vọng thật mong manh
thôi như thế thì đành...
gom buồn về thiên thu
gánh sầu về thiên cổ
...........
Sầu đang gánh nặng trên vai
dặm xa thiên cổ, đường dài thiên thu
buồn vui là chuyện phù du
nửa đường mới thấy mình ngu... phì cười
Hạn Kỳ
Chờ nhau nơi Nguyệt-Vọng-Đài
nhìn trăng thở vắn than dài nhớ nhau
thề xưa ôm cột chân cầu
tóc mây mấy sợi ươm sầu cuối sông
Thuyền trôi bỏ lái xuôi dòng
lời bay theo gió còn mong làm gì
tao phùng rồi lại biệt ly
Chỉ xin hạnh phúc hạn kỳ bên nhau
Hiu Hắt Niềm Riêng
Mai em đi chẳng còn gì thắc mắc
níu em hoài đâu chắc giữ được nhau
dù em mang hết cả khối tình sầu
anh vẫn giấu một niềm đau cay đắng
Em đi rồi mảnh đời anh trống vắng
tưởng tháng ngày rồi cũng sẽ phôi pha
có ngờ đâu đông dài theo nắng hạ
nỗi nhớ nhung vật vả mỗi đêm về
Thôi có còn gì nữa mà trông ngóng
cuộc tình dài đủ đọng giọt lệ rơi
đủ tô đìểm một đời thương với nhớ
hình bóng ấy nhạt nhòa theo duyên nợ
Trách ai gây dòng đời hai bến nước
để bao người gạt lệ bướt sang sông
gió mây che sầu muộn khách má hồng
men rượu đắng đốt say đời lãng tử
Chỉ đêm nay trước khi thành cô lữ
gởi về em tất cả nỗi niềm riêng
rồi mai sau biền biệt kẻ mỗi miền
xin hãy giữ muôn niên làm kỷ niệm
Mười Năm
Mười năm
biển cách đôi bờ
ta mang thương nhớ
vào mơ chuyện trò
Mười năm
mây kết đôi bờ
vẫn hoài nhung nhớ
bao giờ thấy nhau?
Mười năm
tóc ngả hai màu
gặp nhau
chỉ biết ...
"mỉm cười thế ư !"
Chung Thủy
Anh tên Lý Từ Chung
Còn em Hà Lệ Thủy
Từ Chung như chuông chùa
anh thành sư phổ độ
Hà Thủy tựa nước sông
em thành gái thương hồ
Nếu không là Chung, Thủy
thà rằng anh tên Cu
Còn em là cái Hĩm
thì ngày nay có lẽ
đã nên vợ thành chồng
đâu có chuyện nhớ mong
đâu có hận trong lòng
Quên
Một mùa nắng xa xôi
mình gặp nhau trên đồi
cỏ hồng êm mở lối
mình quen nhau lâu rồi
Người đi từ dạo đó
mình em vẫn lên đồi
tâm sự cùng hoa cỏ
càng mủi lòng đơn côi
Nhìn người thấy quen quen
từ môi mắt miệng cười
dỗi hờn hay e thẹn
em giấu mặt vừa tươi
Người về bên đồng nội
em lên khóc núi đồi
cỏ hồng che mờ lối
người quên mất em rồi
Rêu Phong Mộ Phần
Em gọi mưa về làm rêu phủ lối đi
Em giăng mưa bụi cho anh lỡ xuân thì
Rồi mang sương khói nhuộm đầu anh bạc trắng
Em rủ nắng về anh chưa kịp ăn năn
Đường em đi gót mòn quên thơ ấu
Lối anh về chân giẫm nát đời nhau
tình chớm nở đưa người về thiên cổ
mang đợi chờ thao thức dưới mộ sâu
Anh đã gọi bao mùa cho nắng xuống
Làm ấm mồ em sao bia đá còn buồn
Hay tận đáy mồ ướt đẫm giòng lệ tuôn?
cho dương thế tình thêm buồn muôn thuở?
Luyện Sầu
Mang sầu lên non cao
chôn sâu vào thiền đạo
bao năm ngồi diện bích
Chân như khóa cửa vào
Nhốt buồn trong vô ưu
Trầm hương trùm hơi rượu
hư không tức thị sắc
ta bà khuấy tì khưu
...
Lên non tìm chổ chôn sầu
rồi khi xuống núi càng rầu hơn xưa
Sầu Vơi
Ta mang sầu chôn trên non cao
con suối nào cuốn trôi đi mất
suối đâu biết sầu ta chất ngất
sẽ mài mòn sỏi đá hư hao
Mấy mùa qua trôi giạt phương nào
tan mấy khúc sầu nơi thác lũ
đã chui sâu vào lòng dã thú
hay bốc hơi giăng mắc mây mù
Ta nghe thác gầm lên dữ dội
ta nghe rừng róc rách thở than
thấy sỏi đá căm hờn cản lối
bởi vì đâu suối gánh sầu ta
Hãy mau nhanh về tới giòng sông
ở nơi ấy có giòng đang đợi
giòng sông đó chưa lần dậy sóng
lắng điệu buồn trầm mãi sầu vơi
Tầm Đạo
Chán đời ta muốn tu ngay
Lại không dứt khoát chùa hay thánh đường
Thất tình lục dục còn vương
Ta bà ngũ uẩn khó nương cửa chùa
Giáo đường còn bận hơn thua
Đứng trong thánh lễ thèm thùa thịt chiên
Thôi thì mua sách tập thiền
Viễn du tâm tưởng tới miền chân như
Đang thiền cho sạch tà hư
Mông trầm, ngực ngải từ từ hiện ra
Thiền sao thấy mãi đàn bà
Thấy lòng rạo rực, thấy ta chần rần
Cái gì chạy khắp châu thân
Hay là chân lý hóa thân đàn bà
Thúng
Đàn con đói lả mấy ngày
Mẹ em vì thúng gạo này chửa em
Trời cao ngó xuống mà xem
Mẹ thương con đói đâu thèm lợi danh
Thế mà làng xóm đồn nhanh
Gọi em con Thúng riết thành tên luôn
Nhìn năm con dại mẹ buồn
Bỏ em vào thúng mẹ buôn năm hào
Đời em từ đó lao đao
Làm thân tôi mọi hồi nào chẳng hay
Mỗi lần ôm thúng ngang đây
Mẹ luôn nhìn lén mắt đầy lệ rơi
Năm em mười bốn tuổi đời
Qùy bên giường mẹ nghe lời trối trăn
Con ơi đời mẹ khó khăn
Con cầm cái thúng mần ăn với đời
Nói xong mẹ mới trút hơi
Tay còn cầm thúng kéo rời không buông
_"Em đâu lấn chỗ chị buôn
Mà chị xé thúng bứt tuôn cói vành
Thôi thì đã lỡ cũng đành
Em xin thúng rách vá lành nuôi thân"
Thấm Vào Thiên Thu
Mồ ai hiu quạnh thế này
cỏ mây hoa dại mọc đầy thạch bia
Hỏi người dưới đáy mộ kia
xuân còn hoa mộng sao lìa thế gian
Hay buồn vì chuyện trái ngang
tình duyên đôi ngả bẽ bàng phải chăng?
Chiều hoang mộ huyệt mây giăng
sầu đây cô quạnh aó khăn thuở nào
Trăm năm người cũng hư hao
lệ này nhỏ xuống thấm vào thiên thu
Báo Mộng
Ðêm qua nằm mộng thấy thần về
ổng kể mình nghe chuyện trong mê
biết bao tình lỡ trên dương thế
vì cớ làm sao chẳng vẹn thề
thiên hạ đồn rằng ta rất linh
thề xong phải ráng giữ lấy mình
nhưng ta chỉ quỡ người bội ước
mà không nỡ phạt kẻ bội tình
chuyện em thần kể giọng rưng rưng
vì đâu thệ ước ngã lưng chừng
càng nghe lòng dạ càng thương xót
nhựa yêu sống lại chảy tưng bừng
Thần vui gọi gã đứng ngoài sân...
đọc cho anh rõ mấy vần thơ
"tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ"
"đời mất vui...
giật mình tỉnh giấc chiêm bao
ngoài hiên hoa lá mai đào điểm sương
Bên Cầu Ðợi Mong
trăng ngà trải bạc trên sông
có hai cái bóng mặn nồng bên nhau
chạnh lòng mình thấy âu sầu
thương người vợ trẻ bên cầu đợi mong
chung thuyền cho đến rạng đông
một trong hai bóng đích tông bạn lòng
từ đây nước chảy đôi dòng
hận người vợ trẻ chờ mong bên cầu
...